GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM TỈNH BÌNH ĐỊNH

CẢM NIỆM VU LAN

CẢM NIỆM VU LAN

Nhuận Lam

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát

Cung kính ngưỡng bái bạch trên chư Tôn Đức Tăng Ni

Kính lạy mẹ, kính lạy cha

           Tháng bảy mùa thu lá rụng vàng

           Ấy mùa báo hiếu đón Vu Lan

           Bâng khuâng nhớ đến ân sinh dưỡng

           Thổn thức tâm con ngấn lệ tràn.

Mỗi độ Thu Sang nhìn những chiếc lá vàng rơi rụng, cảnh vật như đang trầm lặng cùng đất trời. Chúng ta đang nghĩ về hồn thiêng sông núi. Về nguồn là đường về bảo sở, là tiết tấu dệt nên mùa Báo Hiếu. Lần nữa chúng con lại lắng đọng tâm tư để hoài niệm về bố mẹ - nguồn yêu thương lớn nhất trong cuộc đời, để được thắp lên ngọn lửa yêu thương và nhớ báo ân sanh thành dưỡng dục.

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ

Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha

Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn

Mang cả thân gầy cha che chở đời con.

Ai trong mỗi chúng ta sinh ra trong cõi đời này đều có cha mẹ yêu thương chăm sóc là điều may mắn hạnh phúc biết bao. Cha cho con nghị lực sức mạnh và niềm tin để vững bước vào đời, mẹ tiếp thêm cho ta tình yêu thương hòa ái bao dung vào mạch sống tương lai. Từ ngày mới chào đời, mẹ và cha nâng niu trìu mến chăm sóc cho ta từng miếng ăn giấc ngủ, lo lắng mỗi khi trái gió trở trời, sợ ta đau ốm cha mẹ chạy chữa thuốc thang. Lớn lên một chút ta được đến trường được quen bạn bè thầy cô, cha mẹ mong sao con có kiến thức, tự tin bước vào đời. Mọi lo toan trong cuộc sống những vất vả khó nhọc vì chúng ta, muốn ta được bằng bạn bằng bè. Vì con cha bất chấp mọi hiểm nguy trèo non lội bể để mang lại cho con đủ đầy hạnh phúc. Vì con mẹ nhẫn nại tần tảo sớm hôm gian khó cũng chẳng màng, chỉ mong sao cuộc đời nghiệt ngã này đừng khiến con tổn thương đau khổ.

Mẹ bước chậm nhưng dường như có vấp

Dấu chân xiêu chao động ngõ vô thường

Con thấp thỏm níu hoàng hôn thật chặt

Sợ nắng chiều giăng mỏng khói mù sương

Tình thương ấy, sự hi sinh ấy, hôm nay ngày mai nay và mãi mãi về sau không bút mực nào tả xiết, cho dù con có trải qua trăm ngàn muôn ức kiếp con cũng không thể đáp đền công ơn của cha mẹ. Rồi Thời gian thấm thoát trôi đi, con lớn khôn từng ngày cũng đồng nghĩa với sức khỏe của cha mẹ ngày càng yếu đi, da cũng thêm vài nếp nhăn, tô điểm thêm nhiều sợi bạc. Khi thơ bé con nhìn đời bằng màu hồng đẹp đẽ êm đềm nhưng con đâu hay dòng đời lắm nghiệt ngã lắm lúc ta vô tình quên đi sự lo lắng tảo tần của cha mẹ để cho người phải suy tư tiều tụy. Ta mãi mê rong chơi cùng chúng bạn chạy theo hư ảo của cuộc đời, trôi lăn mãi trong vòng xoáy lợi danh mà quên đi dáng mẹ cha hao gầy theo năm tháng. Bất chợt đến một ngày nào đó giữa dòng đời ta trượt chân vấp ngã khi ấy con chợt nhớ đến những ngày bình yên bên mẹ cha.

Hôm nay…

Anh đã bao nhiêu lần dừng lại trên phố quen

Ngã nón đứng chào xe tang qua phố

Ai mất mẹ?

Sao lòng anh hoảng sợ

Giọt nước mắt kia bao lâu nữa...của mình?

Bất giác con chạnh lòng một nỗi sợ miên man. Vu Lan năm nay vào đúng mùa đại dịch covid-19, đại dịch đã cướp đi biết bao mạng sống của người dân. Đất nước không còn bình an nữa. Gọi mẹ cha xé lòng trong tuyệt vọng. Nghẹn lòng khi người anh trai hoảng loạn trong điện thoại “Bác sĩ ơi hãy cứu bố mẹ con với, hãy cho bố mẹ con ôxy”. Khi đội cấp cứu bệnh viện 115 chở cả bố lẫn mẹ họ chỉ kịp chụp vội ôxy. Gượng một chút sức tàn bố quay lại nhìn hai con trẻ vẫn cố thều thào nói: “Các con ngoan nha! Cố lên con nhé ...Chờ bố mẹ về…”. Em gái vẫn khóc nấc nghẹn ngào: “Con không cho mẹ đi đâu...vì con sợ...khi mẹ đi rồi sẽ không quay về bên con nữa…”. Hai anh em nhìn theo bóng xe cứu thương khuất dần sau đầu hẻm, và bé hàng ngày vẫn ngồi tựa cửa chờ mong. “Ba ơi...Mẹ ơi...mau về với con nhé! ”. Sự hi vọng lớn dần từng ngày trong tâm thức đứa trẻ, nhưng phép màu đó đã không bao giờ đến. Mấy ngày sau bệnh viện báo hung tin “Bố mẹ em đã vĩnh viễn đi rồi..”. Lời hứa ba mẹ sẽ quay về chỉ còn trong tiềm thức. Nhận hai hũ tro cốt hai anh em nhìn nhau, đất trời như đổ sập… Người anh cố ôm em thật chặt vào lòng, nuốt ngược vội dòng lệ vào tim, nó không được khóc vì nó hiểu rằng nó là điểm tựa cuối cùng thay ba mẹ chăm sóc đứa em trong quãng đời còn lại. Em còn quá nhỏ. Cuộc sống rồi sẽ ra sao khi bố mẹ đã không còn…Liệu em có chấp nhận được sự thật khi bố mẹ mãi ra đi, sẽ vĩnh viễn không về..  Đường nay vắng bóng cha yêu, tiếng gọi mẹ ơi tắt lịm tự bao giờ…

Rồi một ngày sẽ không là có thể

Ba mẹ con ra đi khỏi cuộc đời

Con đứng giữa chiều tà khàn giọng

Vết lòng đau con gọi tiếng Ba ơi…

Còn nhiều lắm những mảnh đời bất hạnh, bệnh dịch đã cướp đi hàng triệu sinh mạng trên thế giới. Chúng ta hãy trân trọng và tự bảo vệ gia đình mình cùng chung tay chống dịch. Từ bây giờ chúng ta còn được một giây một phút nào hãy sống cho thật tốt thật có ý nghĩa, vì cuộc sống rất vô thường, để ta không còn ân hận khi hai tiếng xin lỗi mẹ cha đã quá muộn màng.

Mùa Vu Lan năm nay chúng ta hãy đồng lòng cầu nguyện Chư Phật mười phương gia hộ cho những hương linh mất vì đại dịch siêu sanh Lạc Cảnh. Cầu mong đại dịch sớm qua đi cuộc sống người dân sớm bình yên trở lại.

Tháng 7 Vu Lan năm 2021, Phật lịch 2565

 

Lên đầu trang