GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM TỈNH BÌNH ĐỊNH

MÙA VU LAN TRONG DỊCH COVID

MÙA VU LAN TRONG DỊCH COVID

Vội Vã

 

"Mỗi độ rừng thiền bừng hoa giác

Mưa trên xác phượng báo mùa thu

Vu Lan thắng hội hoa hồng thắm

Thâm ân nguồn cội nhớ công nuôi".

Khi một ai đó nhắc về mùa Vu Lan chúng ta lại bồi hồi nhớ về cha, về mẹ, đặt biệt là những người xa quê. Trong trái tim của mỗi người, cha mẹ luôn là những  hình ảnh cao đẹp nhất. Cho nên người xưa có câu:

“Công cha như núi Thái sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.

Thật đúng vậy, mẹ là quê hương, tình thương của mẹ như mạch nguồn không bao giờ cạn. Suốt cuộc đời mẹ chỉ biết sống, chỉ biết hy sinh cho tương lai chúng con. Cho nên một nhạc sỹ đã viết ra bài hát Lòng Mẹ để thể hiện tình cảm của mình đối với ân đức sinh thành của cha mẹ: “Lòng mẹ bao la như biển thái bình"… bởi biển Thái Bình mênh mông bao nhiêu nước thì lòng mẹ thương con cũng sẽ là bấy nhiêu. Kể sao hết được công ơn sinh thành dưỡng dục của cha, của mẹ. Các bạn biết không, những ngày tháng mang nặng đẻ đau, trải qua biết bao nhọc nhằn vất vả, chưa một lần mẹ kể than. Do đó, với tôi mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ nhất. Cho dù phong ba bão táp ngoài kia như thế nào đi nữa thì mẹ vẫn là người không bao giờ gục ngã. Mẹ là người có thể làm tất cả mọi thứ chỉ mong cho các con có được cuộc sống ấm êm và nụ cười hạnh phúc.

Còn đối với cha, Cha là người không quản nắng dầm mưa hay đường mòn hẹp lối, tất cả những gì cha làm chỉ mong sao cho các con được vui tươi. Bao nhiêu đêm thức trắng, bao nhiêu đêm vượt biển, dù gió to, sóng lớn cha vẫn không ngại gian khổ, không ngại run sợ. Cha chỉ mong rằng các con của cha được ấm no hạnh phúc như các bạn bè cùng trang lứa.

Khi còn bé, chúng ta sống trong vòng tay chở che của cha mẹ, nào có ai biết trân quý và biết yêu thương cha mẹ mình. Chúng ta cứ nghĩ rằng đó là bổn phận, là trách nhiệm của bậc làm cha làm mẹ mà quên đi ân đức sâu dày. Đến lúc trưởng thành, chúng ta cứ mãi chạy theo những thú vui bên ngoài, sống ích kỷ chỉ biết sống cho bản thân mà quên đi cha mẹ già yếu nằm ở nhà, không những vậy mà còn quên đi công đức sinh thành của cha mẹ. Những lúc con bướng bỉnh, không ngoan thì cha mẹ cũng chỉ mỉm cười, nếu có la cũng la trong sự dạy dỗ yêu thương, la trong niềm đau, la trong nụ cười chua xót, nhưng mấy ai biết phía sau nụ cười ấy là những giọt nước mắt xót xa. Mẹ cùng con bước qua bao vui buồn của cuộc sống, cha dìu con qua những khó khăn của cuộc đời. Mẹ xót xa mỗi khi con mình vấp ngã, cha mừng khi thấy con mình đã vững bước trên đường đời lắm phong ba. Trong mắt mẹ cha, các con mãi là những đứa trẻ ngây thơ như những ngày còn bé nhỏ, dù rằng các con có là ai đi nữa, trưởng thành đến đâu đi nữa thì với cha mẹ các con vẫn mãi là như thế, vẫn luôn cần sự che chở bảo bọc của mẹ cha. 

Hồ Chí Minh ngày 15/7/ Tân Sửu.

 

Lên đầu trang